Trú mưa cho tôi đụ để được cưỡng hiếp , GIẾT TA ĐI. – ĐỪNG… ĐỪNG MÀ… MAU DỪNG TAY LẠI… TA LÀMMMM… Linh Nhi hoảng hốt hét lên, giọng nàng run run kìm nén. Hắc Y nhan thấy vậy thì càng đắc chí hơn: – Hahaha… ngoan ngoãn như vậy có phải không ai phải chịu đau đớn không? Nào… mau tới đây… nếu làm ta hài lòng, với cô hàng xóm ta sẽ tha mạng cho cái mạng chó này của hắn. Hắc Y nhân vừa nói vừa giảm bớt kình lực từ cánh tay cứng như thép nguội của hắn. Tiểu Phàm có vẻ đã dễ thở hơn, vẫn cố hết sức thều thào: – Sư tỷ… đừng mà… mau chạy đi… đừng lo cho đệ… –