Tag: MD0056
mỗi ngày sếp chén cấp dưới xinh đẹp
mỗi ngày sếp chén cấp dưới xinh đẹp, Ngửa mặt lên hứng dòng nước, hắn thở dài khoan khoái, dòng nước mát lạnh gột rửa đi những bụi bặm, mệt mỏi mà hắn hứng ngoài đường, làm dịu đi cái nóng của ngày hè oi ả. Hắn dội từ từ, để dòng nước chảy mơn man trên người, hưởng thụ sự sảng khoái nó mang lại. Hắn ăn cắp thêm một xô so với tiêu chuẩn bốn xô của bà chủ nhà trọ đặt ra. Hắn hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học hơn một năm, vẫn khao khát để tìm một công việc phù hợp, vẫn chạy xe ôm hàng ngày để kiếm tiền nuôi miệng và chờ đợi hy vọng đến. Hắn vẫn lạc quan tin vào tương lai, tin vào sự kỳ vọng của bố mẹ hắn, tin vào lời phán hậu vận tốt của ông thầy bói. Hắn tin sẽ kiếm thật nhiều tiền để xây lại cái nhà to đẹp hơn cái nhà cấp bốn của bố mẹ hắn, để bố mẹ hàng ngày được sống trong sự tự hào. Hắn tin hắn sẽ đủ sức gánh vác, để chị hắn không phải mỗi tối đi dạy thêm để kiếm tiền. Với niềm tin đó, hẳn vẫn trụ lại được ở cái thành thị đông đúc này, vẫn ngày ngày cần mẫn từ tờ mờ sáng để chờ khách đi xe ôm và về nhà trọ khi quá nửa đêm, để rồi sảng khoái hưởng thụ dòng nước mát lạnh dội lên người. Quay trở vào phòng với mỗi cái quần short thể thao trên người, lộ ra cơ thể khỏe mạnh rắn chắc mà mỗi ngày hắn đều đặn chống đẩy vài chục cái. Ném đống quần áo bẩn vào chậu, mà hắn biết mai con bé Hiền thế nào cũng sẽ giặt hộ hắn và gấp lại gọn gàng. Hắn đếm nắm tiền lẻ trong túi quần vuốt thẳng từng tờ, lôi chiếc giày đá bóng cũ trong gầm giường, hắn nhét tờ năm chục vào cái túi ni lông đã có mấy tờ tiền trong đó, rồi cẩn thận gói túi ni lông lại, nhét vào giày và ném vào gầm giường. Đống tiền lẻ, đã được gấp thẳng thớm, hắn cho vào cái ví vải đã sờn. Chỗ này đủ cho hắn mua hai cái bánh mì trứng, gói Thăng Long mềm và vài ly trà đá. Hi vọng mai sẽ chạy đủ để thêm tiền xăng. Cẩn thận nhét cái vì vào túi quần jeans và treo lên dây. Hắn trèo lên giường vớ cuốn sách đọc dở để ru giấc ngủ. Trời mùa hè oi ả, làm mồ hôi nhớp nháp trên lưng, cái quạt tàu lục cục nặng nhọc quay hết tốc lực mà không làm dịu đi chút nóng nào. Với tay tắt cái đèn, hắn nằm trong bóng tối, hy vọng sẽ thiếp đi để quên cái nóng. Đầu hắn lại nghĩ vẩn vơ. Hắn nhớ đến con bé Hiền, con bé người thấp đậm, da trắng và tốt bụng. Con bé hay giúp hắn giặt quần áo. Hắn mỉm cười nhớ đến cái dáng sợ hãi khi bị mấy thằng du côn chấn lột, rồi khóc thét lên khi thấy máu chảy trên mặt hắn, do hắn bị dính mấy gậy khi xông vào cứu con bé. Rồi nhớ đến con bé Khanh cave, khách hàng quen thuộc mà hắn vẫn hay đón hàng đêm từ quán bar. Đấy là hắn gọi vậy, chứ con bé làm tiếp thị rượu. Con bé rõ xinh, dáng cao mình dây, ngực tròn, da trắng, mông nở. Nhớ đến bộ ngực căng đét hở một nửa ra khỏi cái áo, mà hắn luôn phải nuốt nước bọt mỗi lần nhìn thấy. Nhớ đến cặp đùi săn chắc, trắng mịn mà hắn luôn đặt tay lên mỗi khi chở con bé về. Hắn nhớ lại cái buổi đầu tiên gặp con bé. Hôm đó, trời mưa tầm tã cả ngày do ảnh hưởng của bão và cả ngày hắn chẳng bắt được cuốc khách nào. Hắn vẫn mặc cái áo mưa giấy đã rách te tua, dù chẳng có tí tác dụng ngăn mưa nào nữa, nhưng ít nhất nó vẫn còn mang lại cho hắn cảm giác được che chở. Đường đã vắng bóng người, thỉnh thoảng có chiếc ô tô phóng vội qua, hắt nguyên vũng nước lên người hắn, cũng chỉ làm hắn đưa tay lên vuốt mặt rồi lầm bầm câu vô nghĩa. Hắn hiểu, ai cũng muốn về nhà thật nhanh để tránh đi cái thời tiết mưa gió khốn kiếp này, chẳng ai còn tâm trí để mà quan tâm đến thằng xe ôm vẫn lêu vêu hi vọng kiếm được cuốc xe chốt ngày, hắn cũng như hằng hà sa số những hạt cát ngoài kia, chẳng gợn lên bất cứ sự chú ý nào. Thằng bảo vệ quán bar ra tận giữa đường để chặn đường cho xe trong quán đi ra, chiếc ô màu đen giương ra tí thì làm hắn đâm vào. – Xe… xe… ôm! Tiếng con gái cất lên gấp gáp ngay khi hắn vừa đi qua quán bar, với phản xạ nghề nghiệp, hắn cả đạp phanh chân và bóp phanh tay, chiếc xe kêu lên ken két và loằng ngoằng khựng lại. Hắn ngoái lại đằng sau, một con bé cao ráo, mặc bộ jupe màu đen bó sát ngắn cũn cỡn, đội cái sắc đen lên che đầu che mưa. Hắn đẩy chân lùi xe sát vệ đường, rồi lấy cái khăn lau khô yên sau. Con bé rón rén ghé mông trèo lên xe hắn và nói ra địa chỉ. Trời vẫn còn những hạt mưa, con bé chắc bị dính mưa nên cứ ngọ nguậy để tránh. Tạt vào quán nước nhỏ vẫn còn leo lét ánh đèn, hắn mua cái áo mưa giấy mười nghìn và đưa con bé. Con bé lí nhí cám ơn khi cầm áo mưa. Đỗ xe trước địa chỉ con bé đưa, hắn nói: – Đến rồi em. – Ah… Vâng em cảm ơn. Hết bao nhiêu tiền anh? – Năm mươi nghìn. Thường đối với khách hàng mà hắn xếp hạng là cave hắn sẽ kênh thêm một chút so với giá hắn vẫn lấy, đối với các cô, một hai chục chẳng là gì, vả lại hắn cũng phải lấy lại tiền đầu tư cái áo mưa. Con bé nhảy xuống cởi áo mưa đưa hắn, và mở sắc tay lục lọi một hồi, rồi ngập ngừng nói với hắn. – Em… quên tiền rồi. – Anh đợi dưới này, em lên lấy đi. – Nhưng… nhưng… em cũng hết tiền trên nhà rồi. Hay em trả anh sau được không. Đệt… Hắn tí thì buột miệng chửi đổng một câu, rồi nhìn bộ dạng bối rối, mỗi ngày ông chủ chén cấp dưới xinh đẹp ngại ngùng của con bé, hắn thở dài. Coi như làm phước giúp người. Hắn chẳng nói chẳng rằng, nổ máy xe quay đầu đi. Con bé vội rằng lên, tóm lấy tay hắn. – Cho em số điện thoại, để em trả tiền anh sau. – Không cần. – Đi mà… cho em số điện thoại. Nhìn con bé với bộ dạng vội vã, sốt ruột, hắn đọc nhanh số điện thoại của mình. Rồi chẳng quan tâm con bé có nhớ hay không hắn rồ máy phóng đi. Hắn cũng quên hẳn sự kiện đêm đó, rồi khoảng một tuần sau, hắn đang trên đường về nhà trọ, thì có điện thoại gọi đến. Móc cái điện thoại Nokia đã tróc hết sơn và số, hắn thấy số điện thoại lạ. Bấm nút nghe, giọng con gái vọng đến. – Anh… anh xe ôm ạ. – Uh, có gì không em? – Anh đến đón em tại quán bar được không? – Uh, chờ khoảng 15 phút nhé. – Vâng. Hắn quay xe phóng đến địa chỉ quán bar, hắn thấy con bé đứng bên kia đường, vẫn mặc bộ jupe ngắn cũn cỡn như hôm nào. Hắn vòng xe vào sát lề đường, với cái mũ bảo hiểm đưa cho con bé. Con bé cầm mũ và vòng qua để leo lên xe hắn. Chiếc xe từ tốn lăn bánh, hắn không nói lời nào, nguyên tắc của hắn là không chủ động nói chuyện với khách, trừ trường hợp khách chủ động. – Anh ơi! Mình đi ăn đi, em chưa ăn tối. – Uh, em muốn ăn ở đâu? Khách hàng là thượng đế, hắn sẽ phục vụ hết mình và sẵn sàng đợi khách làm việc. Để con bé xuống quán ăn đêm con bé chỉ, hắn chạy quá lên một đoạn, tắt máy dựng chân chống và rút điếu thuốc ngồi trên xe đợi. Một lúc sau con bé chạy. – Anh vào đi anh. Vào ăn cùng em. – Em cứ tự nhiên. Anh ăn rồi. Anh đợi em ngoài này cũng được. – Không… anh vào ăn cùng em cho vui. Con bé cầm tay hắn lắc lắc. Không từ chối được, hắn bước vào quán cùng con bé. – Anh ăn gì? – Không anh không đói, em cứ ăn đi. – Hay anh uống gì không? Bia nhé? Rồi không đợi hắn trả lời, con bé vẫy chủ quán gọi chai bia. Nhìn cốc bia vàng óng với lớp bọt trắng toát ở trên, hắn nhớ ra lâu lắm rồi mình không được uống bia. Hớp ngụm bia mát lạnh vào cổ, vị thơm ngát đắng dịu thấm vào đầu lưỡi. Ngậm từng hớp bia chậm rãi nuốt xuống cổ, hắn cố gắng không bỏ sót từng hương vị ngon lành của cốc bia. Bên kia con bé đang nhỏ nhẹ gắp từng gắp bún, cái bầu ngực trắng nhễ nhại hở ra khỏi ngực áo đập vào mắt hắn, làm hắn khẽ nuốt ực trong cổ họng. Khó khăn đưa ánh mắt sang chỗ khác, quán bún cũng chỉ mấy khách, hầu hết các cặp đôi trẻ chắc vừa dạt ra từ sàn nhảy hoặc quán ba nào đó, chú tâm vào bán bún của mình mà chẳng quan tâm đến người xung quanh. Anh mắt hắn lại rơi vào nửa bầu ngực trắng lòa trước mặt, rồi lại khó khăn rời đi, khi cơn nóng bụng dưới tăng lên. Hắn cũng uống hết cốc bia và con bé cũng ăn xong bát bún của mình, trên đường về con bé có vẻ dạn dĩ hơn, chủ động hỏi chuyện hắn. Hắn biết tên con bé là Khanh, mới tốt nghiệp cao đẳng kinh tế, hiện đang làm tiếp thị rượu chờ xin việc. Và sau hôm đó, con bé thành khách hàng thường xuyên của hắn. Hôm đó, hắn đến đón con bé như đã hẹn. Con bé lảo đảo, siêu vẹo bước ra khỏi quán, hắn phải chạy lại đỡ. Mùi rượu nồng nồng trong hơi thở và quần áo con bé xộc vào mũi. Vất vả lắm hắn mới để được con bé trên yên xe, giữa chặt tay con bé quàng qua eo hắn. Hắn lái xe chậm chậm bằng một tay.