tự nảy giờ. Nam nắc, nắc, và chỉ nắc “sướng ơi là sướng” Tiếng “sột xoạt” cởi quần của Thanh và Nam đã kéo Dung ra khỏi giấc ngủ. Mặc dầu nàng xoay lưng về phía hai người nhưng nàng vẫn đoán biết được chuyện gì đang xãy ra “Gớm thiệt, hai người này, đông như vầy mà cũng không chờ được” Tiếng thở của Nam và Thanh càng rõ hơn, mỗi lúc như mỗi lớn hơn và gần hơn “Chà! Cũng năm phút rồi mà chưa xong, cái anh Nam này tưởng không có gì mà khá dữ không biết cái đó của ảnh dài, ngắn, mập, ốm thế nào?”