ngủ nhờ chủ tịch với cô y tá xinh đẹp, thêm vụ này thì bỏ mẹ. “Mấy cô mấy dì có phụ, với em đi mượn thêm nhà ngoại, mỗi ngày lão già chén cấp dưới khiêu gợi cũng đủ đắp đổi, với mẹ em có bảo hiểm, viện phí không nặng lắm”. Gặp lúc này thì méo nói nhiều, mình móc 1 cọc tiền ra, đẩy qua, hất hàm. Em… đẩy lại. “Anh, đó giờ anh giúp em nhiều rồi, em tạm thời chưa cần đâu”. “Một miếng khi đói bằng một gói khi no em à, khi nào em có thì trả, đừng nghĩ nhiều” – mình quên hết cả những ham muốn đen tối để chiếm hữu nàng, quên cả những bài gạ gẫm xài quen mấy tháng qua, mình chỉ còn