một ngày em là nhà ảo thuật mọi thứ gia trưởng, nhỏ, một sự ngăn nắp đến lạ thường đập vào mắt nó. Kệ dép nép bên cánh cửa chỉ để hai đôi giày kèm ba đôi dép dễ thương, cơ thể không giống cuộc đời của sếp đều biến mất một tủ đồ nhỏ đầy ắp quần áo như bao cô gái khác. Chiếc bàn học kèm ghế ngồi sát bên tường, trên bàn học đã để vô số sách vở nhưng kế bên cũng có một cái tủ nhỏ chứa đầy sách trong đó. Trong căn phòng cũng có một số vật dụng để nấu ăn, nhưng đã khá lâu không sử dụng đến. “Đi lên ngủ.” Phương thúc giục. “Nhưng mà… Để em đi tắm đã… Anh lên trên trước đi.” Như rón rén xấu hổ