hân hoan chủ tịch với cô y tá đáng đồng tiền, Nguyệt cắn một miếng thịt, tận hưởng một chút hương vị rồi quay sang Phương hỏi. “Ngon thì ăn nhiều một chút.” Phương khẽ cười, niềm vui sếp với cô y tá khiêu gợi lại gắp thêm vào chén nàng vài miếng. “Được rồi… Ít thôi… Ăn nhiều quá béo mất.” Minh Nguyệt lại nói, nhưng động tác lại chẳng có ý định muốn dừng lại một chút nào. Phương thấy vậy bật cười: “Anh nấu em ăn không thể nào béo được đâu.” “Thật vậy sao? Được vậy em ăn nhiều một chút.” Minh Nguyệt vui vẻ nói, chẳng có một chút nghi ngờ nào đối với lời nói của Phương. Minh