biến mất trong miệng chị Dung. Hai má chị hóp lại. Chị ngậm cặc như trẻ con ngậm kẹo. Hai vợ chồng họ nằm yên, không động tĩnh gì. Nhìn mãi một cảnh bất động như vậy, tôi cũng chán. Tôi đợi mãi không thấy tay chân họ làm việc hay là thấy anh Hoàn vật ngửa chị Dung ra mà bú mà liếm mà địt. Tôi chán bỏ về phòng. Tôi không bật đèn lên, nằm yên trong bóng tối, đợi tí nữa sang nhòm lại xem họ tiến triển đến đâu. Tôi nằm được một chốc thì nghe tiếng “uỵch” vang lên, đoán chắc là cuộc chiến bắt đầu, tôi