lỗi rồi… – Lỗi gì mà biết – Nàng đẩy tôi ra rồi lạnh lùng… – Hôm bữa anh sai, anh biết lỗi rồi – Trông tôi giờ đây không khác gì một đứa trẻ đang xin lỗi mẹ… – Anh nghĩ sao mà anh làm như vậy được thế? Em không hiểu anh nghĩ gì trong đầu anh nữa… Tôi thực sự mừng khi nàng đã chịu mở lời. Nàng đã cho tôi con đường để quay lại. – Lúc đó anh bậy quá… Anh xin lỗi… – Em còn bực lắm… Anh ra kia dọn dẹp hết nhà cửa đi… Em đi nằm… Tôi đã nhận thấy dấu hiệu được ân xá của nàng nên ra sức làm hết mọi việc