của ông không được phép tiến sâu hơn. Ông điên tiết nứng tợn hơn, mắt ông đỏ và cũng nóng hơn nhiều so với lúc đầu, dục vọng thôi thúc ông mạnh bạo và làm cho ông mất đi lý trí. Đôi bàn tay rắn rỏi của ông cũng không còn dịu dàng, nó thô bạo hung hãn hơn, đôi bàn tay đó thay phiên nhào nặn xoa bóp từng thớ thịt trên cái mu bướm xinh xắn đáng yêu của Diễm Trang không thương tiếc. Diễm Trang thấy đau nên lên tiếng: – a Bác Vinh ơi! Ưm Bác nhẹ tay một chút Ưm Cháu đau lắm Mặc cho câu nói than đau