mà. Mình nhào lên nắm lấy tay chị, tìm đoạn bắp thịt mình kê răng vào nghiến nghiến. Tự yên chả thấy chị kêu ca gì nữa, nằm yên thin thít. Ngước mắt nhìn lên thì thấy chị đang nhìn chằm chằm vào mình. Mình cũng nhìn lại, mình cảm nhận được ánh mắt của chị rất trìu mến. Vừa mới đây thôi còn ầm ĩ cả phòng mà giờ đây đột nhiên tĩnh lặng lại hơn bao giờ hết. Bỗng mắt chị nhắm nghiền, đầu hơi nhích lên so với mặt đất. Gì đây? Ý chị là sao. Còn sao nữa. Thời cơ đây chứ còn đâu nữa. Cơ thể mày hằng